KẺ SI TÌNH - CHAP 1 - Thái Viết Vương


- Từ nay, hễ ngươi để lòng yêu đương bất kỳ ai, thì nỗi trống vắng sẽ cào nát trái tim ngươi. Ha ha ha ha…
Tiếng cười vang dội của nữ thần Votinh như xé nát tâm hồn Asin. Ngay lập tức, Asin thấy một cơn bồn chồn trong ngực, nó dâng lên, dâng lên, dâng lên. Rồi như một lưỡi dao xuyên thẳng qua trái tim, Asin thoáng thấy nụ cười của T và bất tỉnh.
….
Buổi sáng ở làng Nhân Tình rất thơ mộng. Nàng T yêu đời đang trên đường đến đồi Catinh . Đôi gánh nàng bắc trên vai đong đưa nhảy nhót theo từng điệu nhảy của đôi chân. Đàn bướm trắng lượn theo mái tóc vàng óng như chùm hoa Tnữ, liên tục thả những cánh hoa đầy màu sắc lên mái tóc nàng. Bầy chim Ririt lanh chanh bay trước dẫn đường, từng lúc phải càu nhàu sà lại phía sau nhắc nhở bầy bướm đừng làm nàng mất chú tâm vào những giai điệu.
T đỡ lấy một cánh hoa Satinh nhẹ rơi từ mái tóc và tâm hồn thơ mộng của nàng cất lên những lời ca:
Ôi cánh hoa Satinh, cánh hoa tình ái.
Không sặc sỡ, chẳng lung linh
Nhưng tỏa ra những hương tình ngào ngạt
Theo làn gió ngây ngất tâm hồn tự phương xa
Này Satinh, hỡi Satinh
Hãy cùng em tỏa hương tình ngào ngạt
Theo tiếng hát thức tỉnh chàng từ chốn miên man.

Đôi mắt Asin từ từ hé mở, cái nắng như lửa thiêu lập tức xoi thẳng vào làm chàng bừng tỉnh, thở hổn hển, sự kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt, cơn đau khủng khiếp vẫn còn hiện rõ trong tâm trí. Từ sâu thẳm con tim, một nỗi trống vắng đến lạnh người làm chàng không còn chút sức lực. Asin run cầm cập dù đang nằm dưới cái nắng chói chang trên cánh đồng Codon. Asin nhớ đến T, và cảm giác bồn chồn lại kéo đến.
Chàng chợt nhận ra tay phải của mình đang nắm vật gì đó như là một bàn tay êm ái. Chàng vội vã vừa quay mặt sang vừa thốt lên: T… Chưa nói hết từ, một cơn đau xé thẳng con tim. Asin vội buông cánh tay, vùng đứng dậy nhưng rồi lại loạng choạng ngã xuống, thở hổn hển. Một cơn gió thổi tung bụi mù mịt cả cánh đồng. Trong làn bụi, thân hình Asin mệt nhọc cố gắng đứng dậy. Cơn gió dữ lại quật chàng xuống, bụi càng thêm mịt mù khiến chàng chỉ còn như là một mảng xám mờ ảo. Asin lấy hết sức bình sinh đứng dậy, nhăt lấy vật đó, nắm chặt trong tay, và với một quyết tâm chàng bước ra khỏi cánh đồng.

Buổi sáng chủ nhật ở thị trấn nhỏ Thịnh Vượng. Một cậu bé lêu nghêu đang nhẩn nha ăn sáng trong một quán cơm lụp sụp. Chẳng có gì phải vội cả, mười mấy năm lật đật đến trường mỗi sáng đối với cậu thế là quá đủ. Hôm nay cậu cũng chẳng phải đi làm vì ông chủ đã “cho” nghỉ việc rồi. Đó là Asin, cậu bé mồ côi vừa rời cô nhi viện.
Cậu Asin năm nay mười tám tuổi, đã học xong chương trình phổ thông và rất hạnh phúc được phép rời cô nhi viện để bắt đầu cuộc sống tự lập. Đối với Asin, đây là thời gian tuyệt nhất từ trước tới nay vì cậu được thoát khỏi “căn nhà không thể là nhà” đó.
Mười tám năm làm cô nhi của Asin không biết bắt đầu từ đâu, ba lần đổi viện, nơi lưu trữ hồ sơ ban đầu bị cháy, thế là đủ để chẳng còn bao nhiêu manh mối về quá khứ cho cậu tìm hiểu. Mọi người chăm sóc cậu, khi được hỏi đều trả lời cùng một câu: họ nhận cậu từ chỗ khác chuyển đến, và họ không được cung cấp bất kỳ một hồ sơ nào về quá khứ của cậu cả. Cậu chỉ có một hi vọng duy nhất là người đã nhận cậu vào cô nhi viện, bà Lan, nhưng éo le thay đó lại là một bà lão 73 tuổi mất trí nhớ.
Đã nhiều lần Asin đi gặp bà để tìm chút manh mối nhưng tất cả đều vô vọng, có lần bà ta còn ôm Asin và khóc nức nở, trách móc sao nỡ bỏ bà là người mẹ đã sinh ra cậu. Lần gần đây nhất, bà ta còn rú lên một tiếng, chạy trốn xuống bàn tỏ vẻ rất sợ hãi khi Asin vừa bước vào cửa. Lần đó, con trai bà xin Asin đừng đến gặp bà nữa.
Sáng nay, Asin quyết định sẽ đi gặp bà lần cuối, cậu muốn níu kéo một lần trước khi rời khỏi nơi này.
Con đường đến nhà bà Lan đầy hoa và cây cảnh. Sắp sang năm mới rồi, đường phố luôn nhộn nhịp, ai ai cũng tất bật mua sắm những gì cần thiết cho một cái tết êm ấm. Asin nhìn những chậu mai chớm nở, chúng lung linh mơn mởn như những đứa trẻ đang chờ chực khoe sức sống đầy tràn. Mùi hương dịu ngọt của lô hoa cúc thoảng vào mũi cậu, hấp dẫn nhưng mơ hồ như thứ mà cậu đang tìm kiếm vậy.
Nhà bà Lan hôm nay trông khác hẳn, không còn nhếch nhác bừa bộn như mọi khi. Hai cây mai ngoài cổng đang mơn mởn nụ, chúng gọn gàng lắm chứ không lồm xồm nữa. Dọc theo hai bên con đường dẫn vào sân nhà là những luống rau đang lấm tấm mọc. Nhìn mảnh vườn hết sức ngăn nắp, cậu biết rằng có một bàn tay khéo léo đang ở đây. Bước vào cái sân sáng sủa vì không còn tán lá um tùm của cây xà cừ, Asin thấy lạ, con chó xám mọi hôm sủa inh ỏi không còn nữa. Bên cửa nhà là hai chậu hoa cúc vàng óng, mùi hương dịu ngọt thoang thoảng của nó báo cho cậu biết điều gì đó đã thay đổi trong căn nhà này.
Có tiếng búa gõ bên trong căn nhà, và khi Asin gọi, một người đàn ông bước ra.
Đó là một người đàn ông trung niên rất bự con. Ông ta không cao hơn Asin, nhưng khổ người thì gấp nhiều lần so với cái dáng tong teo của cậu. Đó là ông Phúc, con bà Lan. Ở với một bà lão trong một căn nhà cổ cộng thêm cái tính cổ cục khiến đã từng ấy tuổi rồi mà ông ta vẫn “ở vậy”. Tuy nhiên, hôm nay ông ta có vẻ khác, ông chào cậu!
- Chào cậu Asin, mời cậu vào nhà chơi.
Việc ông ta chào cậu thôi đã là chuyện lạ rồi, vậy mà ông ta còn mời cậu vào nhà nữa.
Bước vào căn nhà sáng sủa hơn trước đây gấp nhiều lần, Asin gặp ngay một người phụ nữ đang cặm cụi lau từng viên gạch trên tường.
- Chào chị.
Asin cất tiếng và ngay lập tức nhận được một cái gật đầu, một nụ cười và lời chào rất lịch sự:
- Chào em, mời em ngồi chơi.
Ông Phúc kéo cho Asin một cái ghế mà trước đây ông ta vẫn ngồi mỗi khi Asin vào để dùng ánh mắt nghi ngờ bực dọc quan sát cậu. Asin nhận cái ghế, ngồi xuống mà trong lòng tự hỏi không biết đã có chuyện gì xảy ra. Vừa rót cho cậu ly nước trà, ông vừa hỏi:
- Hôm nay cậu đến nhà tôi chơi không biết có việc gì.
- Dạ, cảm ơn anh. Asin đỡ ly nước từ tay ông ấy. Xin lỗi đã làm phiền anh một lần nữa, xin anh cho em gặp mẹ anh một lần nữa được không ạ.
- À không có gì đâu. Này em ơi. Ông ta nói với người phụ nữ. Em dắt mẹ lên đây cho cậu này gặp được không.
Người phụ nữ dạ một tiếng, rồi nhanh nhảu xuống nhà dưới. Asin nhìn người phụ nữ thắc mắc, ông này đâu có anh em gì đâu, những người xung quanh bảo là mẹ ông ta chỉ có một người con thôi mà. Hay là…
- À, anh quên giới thiệu, đây là chị Huệ vợ anh, anh chị mới cưới nhau đây thôi, chắc em còn thắc mắc.
Cái gì? Vợ? Người đàn ông thô lỗ khép kín này lại có vợ! Điều gì đang xảy ra trong căn nhà này vậy, một người đàn ông thô lỗ bỗng trở nên lịch sự và có vợ. Cô này tuy hình như đã đứng tuổi, nhưng nhìn rất có nét và lời nói thì rất dịu dàng.
- Em sắp đi khỏi đây à. Sao vậy, em đang có việc chỗ ông Phú mà phải không, sao lại đi.
- Dạ, chủ vừa cho em nghỉ rồi.
- Chà, cũng tội em thật, vậy giờ em định đi đâu.
- Em cũng chưa biết nữa, em sẽ đến một nơi hợp với em hơn.
Asin nói vậy thôi chứ cậu cũng chưa biết nơi hợp với cậu là thế nào. Cậu lớn lên với những suy nghĩ kỳ lạ, những khả năng kỳ lạ, và với những giấc mơ kỳ lạ, mọi người đều cho rằng cậu khoác lác hay bị tâm thần, ma ám gì đó và đều xa lánh cậu. Đến cậu còn không hiểu bản thân mình, không biết mình muốn gì thì làm sao biết nơi mình sẽ hợp.
- Chà, gia đình anh cũng khó khăn quá. Anh chị cũng chẳng có việc gì ngoài khu vườn rau nhỏ này, ước gì có việc gì đó cho em thì tốt quá.
Asin giật mình, lần đầu tiên trong đời có người lo lắng và thương cảm cho cậu. Có những điều nơi người đàn ông này mà trước đây cậu không ngờ tới, rõ ràng là trước đây ông là một người thô lỗ.
- Cám ơn anh, em cũng muốn rời khỏi đây để bắt đầu một cuộc sống mới hợp với em hơn.
Có tiếng rú ở nhà dưới và Asin đoán được chuyện gì đã xảy ra. Người phụ nữ vội vã chạy lên, hổn hển nói với chồng:
- Anh ơi mẹ lạ lắm, nãy giờ mẹ cứ run lẩy bẩy, khi em đỡ mẹ lên đây thì mẹ bỗng rú lên chạy vào gường trùm chăn lại, cứ nói gì mà “sứ mệnh tình cao cả đau đớn” rồi “tha cho tôi”, mẹ cứ như là vừa thấy một điều khủng khiếp vậy.
Ông Phúc liền cầm tay vợ, cả hai chạy nhanh xuống nhà dưới. Asin xấu hổ vô cùng, chính vi cậu mà bà Lan bị như vậy, đáng lý cậu không nên đến đây. Nhưng thật kỳ lạ là khi cậu vừa nghe đến chữ tình yêu, tim cậu liền đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng tại sao và nó có ý nghĩa gì thì cậu không biết.
Hai vợ chồng trở lại, ánh mắt lo lắng nói với asin:
- Mẹ anh không chịu lên đây gặp em, có gì em xuống nhà dưới gặp mẹ anh được không.
Rồi ông Phúc quay qua nói với vợ:
- Cậu này là Asin, trước đây là mẹ ta nhận vào cô nhi viện. Hazz, lần trước cũng bị như vậy, cậu Asin muốn hỏi mẹ đôi chút về gốc gác của cậu mà cứ thế này…
- Em xin lỗi anh chị, vì em mà mẹ anh chị phải sợ như vậy.
- Không có gì đâu em, có lẽ bệnh người già, anh cũng đã đưa mẹ đi khám rồi, bác sĩ bảo là do bệnh người già thôi, họ thường hay thay đổi khí sắc đột ngột như vậy. Tội nghiệp mẹ, anh đã không biết chăm sóc yêu thương mẹ khi mẹ còn tỉnh táo, bây giờ mới…
Nói đến đó người đàn ông nấc lên từng tiếng. Từ khóe mắt hai dòng nước mắt chảy ra và tiếng khóc vỡ òa như một đứa con nít. Người vợ ôm lấy chồng, sụt sùi theo.
Asin bối rối hết sức. Chuyện đi quá xa so với những gì cậu nghĩ tới, thật ái ngại cho những gì cậu gây ra ở đây.
Người đàn ông chùi nước mắi, tằng hắng giọng lấy lại bình tĩnh nói:
- Chắc mẹ anh cũng không giúp gì em được, nhưng có chuyện này không biết có thể giúp ích cho em không. Trước đây khi còn tỉnh táo mẹ anh vẫn kể về một đứa trẻ bà nhận nuôi, nó chạy rất nhanh nên bà đặt tên cho nó là Asin, anh nghĩ đó là em. Mẹ anh bảo đứa trẻ đó do một người phụ nữ rất đẹp đặt trước cổng cô nhi viện, người phụ nữ đó có vẻ kiệt sức, thều thào cấm mẹ anh là không được nói cho ai biết gốc gác của nó, còn dặn là nó mang một sứ mạng gì đó anh không nhớ. Bà rất sợ hãi khi nói với anh điều này, cứ như thể bà vừa tiết lộ tin động trời và bà sẽ bị giết vậy. Từ lần gặp em trước, mỗi khi chó sủa ầm ĩ là bà lại run như sợ ai đến bắt. Tội nghiệp bà.
Người đàn ông lại roi nước mắt và khuôn mặt đau đớn như thể chính ông ta khiến bà như vậy. Điều đó càng làm Asin thấy xấu hổ. Cậu phải nhanh rời khỏi đây.
Xin lỗi và chào tạm biệt xong, Asin thẫn thờ bước ra ngoài, để lại sau lưng một người đàn ông khóc nức nở, một phụ nữ hức hức từng hồi, và một bà lão rên la như bị ai đến bắt.
Trời vẫn còn sớm, người vẫn còn nhộn nhịp qua lại, hoa vẫn nở đầy hai bên đường, tiếng kì kèo trả giá, tiếng la ó chửi rủa, tiếng cười đùa vẫn vang vang, chỉ có Asin là như người mất hồn, cậu đang rất rối bời với muôn vàn khúc mắc.
Một mình ngồi trong phòng, Asin cố gắng suy nghĩ về những việc mới xảy ra.
Mẹ cậu là ai? Tại sao lại bỏ cậu? Bà bị gì mà kiệt sức? Tại sao cấm bà Lan tiết lộ về cậu? Cậu mang một sứ mạng ư? Sứ mạng đó là gì?
A! asin bỗng la lên một tiếng. Sứ mạng tình yêu cao cả đau đớn, chẳng phải bà Lan đã nói vậy sao? Nhưng rồi cậu xịu mặt xuống, sứ mạng tình yêu cao cả là gì, còn đau đớn nữa, cậu không hiểu gì cả.
Suốt ngày hôm đó, đầu óc Asin cứ quanh quẩn mấy chữ đó, nhưng cậu chẳng hiểu thêm được gì. Mười tám tuổi đầu sống trong cô độc, chưa từng yêu ai, chưa từng nhận được sự quan tâm từ bất kỳ ai ngoài hôm nay, cuộc sống bao bọc bởi những cái nhìn nghi ngại xa lánh, cậu chưa từng một lần nếm trải tình yêu.
Chán nản nghĩ về sứ mạng, cậu nghĩ về mẹ cậu. Vậy là mười tám năm trước chính bà đã mang cậu đến cô nhi viện, ở chính vùng đất cậu đang đứng đây. Biết đâu những người ở đây có biết chuyện gì đó.
Asin bắt đầu dò hỏi những người đã ở đây từ mười tám năm trước, nhưng quả thật chẳng có bao nhiêu người. Vùng này xưa là vùng hẻo lánh, dân trong vùng sống nhờ cô nhi viện mới được lập ra để nuôi trẻ mồ côi của cả tỉnh. Có cô nhi viện là có trẻ em, là có các đoàn từ thiện, là có các đoàn cán bộ đến thăm, và dân sống nhờ vào đó. Nhưng từ khi cô nhi viện bị cháy, toàn bộ trẻ em được dời đi, các đoàn từ thiện cũng vắng bóng. Thêm nữa, tuy vụ cháy không làm thương tích bất kỳ ai, nhưng những lời đồn đại ma ám cứ lan dần. Không nguồn lợi lại sống trong sợ hãi, dần dần người ta bỏ đi cả, chỉ có hai gia đình ở lại, một là gia đình bà Lan mà Asin chẳng còn mặt mũi nào quay lại, hai là gia đình giàu nhất vùng hiện nay, nhà họ nằm ngay trước cổng cô nhi viện cũ, Asin quyết định đến tìm họ.
Con đường đến cô nhi viện cũ đối với Asin rất xa lạ, chưa bao giờ cậu nghĩ mình sẽ đến đây vì cậu không nghĩ rằng ở đây có điều gì cho cậu quan tâm. Hai bên đường nhà cửa san sát, công nghiệp đã mang lại cho nơi đây sự thịnh vượng. Trong thế giới hiện đại, chuyện ma quái không còn là nỗi sợ của người ta nữa, và những lời đồn đại về cô nghi viện kia cũng trôi vào dĩ vãng.
Nhưng bên đường có một khoảng đất kỳ lạ, nó rộng khoảng vài hecta và hoàn toàn trống trơn không có một cây cỏ hay dấu tích của sự sống nào, xung xung quanh nó là những vườn cây lần lượt từ thấp đến cao khiến cho vùng đất giống như một lòng chảo. Đến bên vệ đường lúc này còn có cây cỏ, mặc dù đã héo vàng, thì việc mảnh đất này trống trơn như vậy thật ma quái. Hơn nữa, mặt tiền mảnh đất này khá rộng nhưng không một căn nhà nào được xây dựng trên đó, dù đất vùng này đã gần như kín mít nhà cửa. Bề mặt mảnh đất đầy những rãnh sâu chạy dọc theo hướng nghiêng về phía xa chững tỏ nó đã bị mưa gió bào mòn nhiều năm trời. Ở giữa, nổi lên một gò rất lớn màu hồng tươi thắm, nhưng từ xa thế này không thể biết nó là gì.
Asin từ trên chiếc xe đạp ngắm nhìn mảnh đất, đầy những thắc mắc nhưng cậu chẳng để tâm, cậu còn nhiều chuyện quan trọng phải nghĩ.
Cô nhi viện là cái dễ tìm kiếm nhất trên con đường này, rộng lớn, cũ kỹ và hoang tàn. Asin lặng nhìn cánh cửa đã hoen gỉ, bên ngoài nó, một phụ nữ kiệt sức đang ôm một đứa bé còn đỏ hỏn trên tay. Cánh cửa mở ra và bà Lan xuất hiện. người phụ nữ trao con cho bà Lan với những lời dặn dò và đe dọa. bà lan run rẩy ôm đứa bé, nhìn người phụ nữ mà không dám cãi một lời. Người phụ nữ lê bước đi trong bóng tối, dáng bà khuất dần, khuất dần và mất hẳn khi bà đi vào khu rừng cách đó không xa.
Asin rơi hai hàng nước mắt, mười tám năm trước mẹ cậu đã ở đây, đã bỏ cậu lại đây và ra đi. Nhưng cậu không hiểu tại sao cậu lại chẳng hề trách móc bà, chẳng hề giận bà mà chỉ khao khát được gặp bà.
Tiếng còi của chiếc ô tô sang trọng làm Asin giật mình, cậu đang đứng chắn ngay lối vào của nó. Cậu liền lùi lại. Nhìn theo chiếc ô tô, nhìn cặp vợ chồng ngồi trên xe, nhìn căn nhà mà nó vào, cậu biết ngay họ là ai.
Cánh cổng tự động mở ra khi chiếc ô tô đến cổng, chiếc xe nhẹ nhàng lướt vào sân nhà và cánh cổng liền khép lại. Mải nhìn theo chiếc xe, Asin quên mất là mình tới đây để làm gì, cho đến khi chiếc xe khuất dần dưới căn hầm của ngôi nhà, Asin mới vội vã chạy theo. Cánh cổng đã khép lại, Asin gọi ơi ới, nhưng cửa hầm cũng từ từ kéo xuống. Cậu tiếp tục gọi, năm phút, rồi mười phút, chẳng có ai ra ngoài. Cậu đi qua đi lại trước cổng và nhận ra là mình cần bấm chuông. Tiếng chuông kêu và lát sau, một cô gái xuất hiện.
- Cậu là ai, cậu đến đây làm gì?
- Chào chị, tôi là Asin, tôi đến đây xin gặp ông bà chủ để hỏi một số chuyện.
- Chuyện gì?
- Chuyện liên quan tới tôi mười tám năm trước.
Cô gái nhăn trán, suy nghĩ rồi quay lưng đi vào nhà, một lát sau cánh cổng tự động mở ra, cô gái từ trên thềm chỉ vào chiếc ghế đá gần cổng, Asin biết là đến đó đợi. Dắt chiếc xe đạp của mình vào, Asin định ngồi xuống ghế đá. Bỗng từ xa lao đến bốn con chó to như con dê đực, hung tợn nhe răng sủa ầm ĩ. Asin sợ tái đé, vội núp sau chiếc xe đạp của mình. Bốn con chó vây xung quanh người Asin chồm lên sủa, hút hít khắp người Asin. Chẳng ai trong nhà ra giúp cậu, cậu chỉ biết đứng như trời trồng, mồ hôi vãi ra như tắm. 
Năm phút sau, có tiếng huýt gió và bốn con chó rút vào nhà, vừa đi vừa nhe răng gầm gừ. Một người phụ nữ đứng trên thềm phất tay ra hiệu cho Asin đến chỗ bà. Asin bước đi mà linh cảm không tốt về căn nhà này.
Căn nhà như một biệt thự, nền nhà cao hơn mặt đất đến gần hai thước, từ dưới sân cậu không thể thấy gì bên trong. Bước lên bậc thềm, một làn hơi lạnh phả từ dưới chân. Không khí thổi ra từ cánh cửa làm cậu rùng mình, nó lạnh cứ như ngày đông vậy. Trong nhà mọi đồ vật đều sơn son thếp vàng. Trên bộ ghế gỗ chạm trổ đầy hình phượng hổ tinh xảo, một phụ nữ to béo đang chiễm chệ ngồi.
Cô hầu gái dẫn cậu vào ghế, rót nước cho cậu, mặt cô vô cảm như là một rô bốt.
Người phụ nữ cất tiếng:
- Cậu là Asin?
- Dạ. Asin đáp.
Cậu nhìn người phụ nữ mà ánh mắt run run, bà uy nghi như một bà chúa. Bà mặc áo lụa màu xanh lục, đầy hoa văn và chữ. Bà ngồi bắc chân chữ ngũ, hơi ngả người ra sau và cặp đùi cứ rung rung làm ót ét cả chiếc ghế.
- Ta trước đây có nghe về cậu, cậu đến tìm ta có việc gì?
- Dạ con chỉ muốn hỏi về tuổi nhỏ của con, xin bà kể cho con ng….
- Ha ha ha, tuổi nhỏ của cậu à, cậu là gì mà ta phải quan tâm chứ. Thế cậu muốn nghe chuyện gì.
Asin thấy nhột, nhưng cậu tiếp tục nói:
- Dạ bà có biết mẹ con là ai không ạ?
- Ha ha ha, mẹ cậu à, việc gì ta phải quan tâm chứ, mà nghe đâu là một ả nào đó xã bên lỡ dại rồi mang qua đây.
Asin giận tím mặt, nhưng nhớ đến mục đích của mình đến đây nên dịu giọng hỏi tiếp:
- Dạ bà có biết mẹ con giờ ở đâu không ạ.
- Lại nữa, ta việc gì phải quan tâm mấy việc vặt đó. Hứ, cái thứ đàn bà đó chắc giờ suốt ngày theo thằng này thằng kia chứ gì, chưa chừng có cả đống đứa trong cô nhi viện rồi, hứ.
Bà ta nhếch mép tỏ vẻ khinh bỉ. Asin không nhị được nữa, cậu đứng phắt dậy, hai nắm đấm đã nắm chặt.
- Bà không được khinh bỉ mẹ tôi.
- A! cái thứ này! Dám lớn tiếng với bà à! Bước ra khỏi nhà bà ngay! Bà nghĩ mày chạy nhanh như gió thì giờ cũng phải làm vận động viên quốc gia rồi chứ, thì ra cũng chỉ là thứ đầu đường xó chợ. Đúng là mẹ làm đĩ thì con cô hồn mà.
- Bà không được nói mẹ tôi là đĩ!
Asin đấm mạnh xuống bàn. Chiếc bàn gỗ vỡ vụn. Bà kia hốt hoảng lùi lại ngã phịch xuống cái ghế sau lưng, mặt trắng bệch, thở hổn hển nhưng còn cố la to:
- Mày…bước…ra… khỏi … khỏi … ngay.
Asin quay phắt bước đi, để mặc bà ta đang thở không ra hơi. Cô hầu gái vội vã mở cổng.
Asin bước ra cổng, bà kia chạy ra thềm dậm chân tức tối la hét:
- Đồ cô hồn, tao biết mày đến là không có gì tốt lành mà. Ngày mày đến vùng đất này cũng vậy, một cái xác không đâu nằm vắt vỏng ngoài kia làm hư mất miếng đất của bà, làm bà mất công cúng vái mấy tháng trời mà vẫn không được. Đồ xúi quẩy.
Asin đi ra khỏi căn nhà mà lòng hối hận, đáng lý cậu phải thấy có gì không tốt nơi căn nhà đó trước rồi chứ. Nhưng thật lòng mà nói lời buộc tội của bà đó cũng có căn cứ. Mà cũng chẳng hiểu sao, cậu cứ giận sôi lên, trong lòng cậu vẫn một mực tin rằng mẹ cậu là một người tuyệt vời.
Căn nhà đáng nguyền rủa! Cậu chửi thầm trong lòng và đạp xe đi không thèm ngó lại cô hầu gái đang nhìn cậu với ánh mắt ái ngại, dường như cô cũng đau khổ lắm, chắc chỉ vì hoàn cảnh mà cô phải ở trong căn nhà này.
Trên con đường trở về, cậu buồn bã vì biết rằng mình không còn hi vọng nào để biết được nguồn gốc. Con đường trưa nhưng vẫn nhộn nhịp vì đã cận ngày tết, cậu nhìn những cậu bé lẽo đẽo theo sau mẹ mà rơm rớm nước mắt, cậu không có mẹ, không được biết thế nào là tình yêu.
Bỗng một làn hơi ấm phảng vào cậu làm cậu cảm thấy ngây ngất, một niềm an ủi và hình như có cả vỗ về. Một làn hương như…
- Chắc là một vườn cúc đâu đây. Cậu vừa tự nói vừa quay mặt sang trái theo hướng làn gió thổi tới, và cậu sững người.
Chẳng có vườn cúc nào cả, mà đây là cánh đồng chết.
Một làn hơi ấm mang sự vỗ về an ủi và mùi hương kỳ lạ lại phảng vào cậu, cậu cảm giác như có gì đó từ cánh đồng này.
Để lại chiếc xe đạp bên đường, cậu đi về cánh đồng mà không thèm để ý xe cộ phải còi inh ỏi. Một làn hương nữa lại… Tim cậu bỗng rộn lên và cậu lao nhanh vào cánh đồng, về khóm màu hồng nổi lên giữa đồng.
Mặt đất đầy rãnh liền khiến cậu trượt ngã và cậu nhận ra một điều: sự cô đơn đang ập đến tràn ngập tâm hồn.
Cậu không quan tâm, đứng dậy, vẫn chạy tiếp. Sự thất vọng bỗng ập đến làm cậu choáng váng ngã xuống.
Nhưng nỗi niềm khao khát người mẹ vực cậu dậy, cậu đi tiếp. càng về giữa rãnh càng sâu, cậu trượt xuống một rãnh còn sâu hơn người cậu và sự đau khổ liền kéo đến. cậu thở hổn hển, trái tim như thắt lại, nhưng không sao, niềm tin về một người mẹ thúc cậu dậy, cậu leo lên và lại bước tiếp.
Từng bước chân ngày càng nặng nề hơn, cậu chao đảo. Nhìn những rãnh hai bên ngày càng sâu hoắm, nỗi lo sợ tột cùng ập đến, và khi bước chân không còn sức lực, cậu ngã sóng xoài xuống một rãnh sâu không thể nào leo lên được.
Cậu rơi nước mắt, cả cuộc đời khao khát cảm nhận tình yêu không lẽ phải bỏ cuộc khi gần chạm đến tình yêu? Tay chân cậu rã rời không còn chút hơi sức. Trái tim cậu hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn vô vọng, cậu nhắm mắt buông xuôi.
Thời điểm con tim thất bại là lúc thành công của lý chí. Cậu bỗng nhớ lại lời chửi rủa của người đàn bà thô lỗ kia: “ngày ngươi đến vùng đát này không biết đâu ra một cái xác vất vưởng ngoài kia làm hư mất miếng đất của bà”. Ngày cậu đến, cái xác, hư miếng đất, người phụ nữ kiệt sức. Đúng rồi! Cậu chắc chắn rồi! Mẹ cậu ở đây!
Cậu vùng đứng dậy. Mặc cho con tim vô vọng đang thều thào đập trong lồng ngực, cậu đứng thẳng dậy, hai tay giơ cao bấu vào từng mẩu đất, đôi chân gồng hết sức mình để đẩy thân xác nặng nề chỉ chờ chực rơi xuống. một bước, hai bước, rồi ba bước… 
Cậu bước như thế cho đến khi không bước nổi nữa và cậu rơi xuống.
Vô vọng, thất bại, kết thúc.
Asin quằn quại trong tột cùng của vô tình: cô đơn, thất vọng, đau đớn, trống rỗng, vô vọng và buông xuôi.
Bên mép đường, người bu đông như kiến. Chỉ trỏ, bàn tán, ai cũng lo ngại cho số phận của cậu thanh niên. Đã có nhiều truyền thuyết về mảnh đất này, như đây là mảnh đất chết chóc, ai vào sẽ không ra được… Có người thì cho rằng ở giữa có một chòm hoa hạnh phúc, ai lấy được sẽ hạnh phúc suốt đời, nhưng phải như thế nào mới lấy được thì không ai biết. Người thì cho rằng rất khỏe mạnh mới vào tới được, như cậu thanh niên gầy còm kia thì không thể, có người thì bảo ai dũng cảm mới được, cậu thanh niên kia có thể lấy được và họ la ó cổ vũ liên hồi. Có người thì bảo phải là người thật hạnh phúc thì bông hoa kia mới thấy xứng đáng để trao vào tay người đó. Đồn đại vậy thôi chứ chưa ai lấy được nên họ chẳng biết thế nào là đúng. Bàn tán, lo ngại nhưng chẳng ai nghĩ đến việc giúp Asin.
Một mình cô đơn trên cánh đồng, cái nắng rát bỏng như lửa thiêu đang đốt con người cậu. Nó vốn dĩ là cái nắng thanh minh của mùa xuân, mang lại cho người ta niềm vui và sức sống. Nhưng trong cõi vô tình này nó là thứ nắng hủy diệt.
Từ hướng đông một làn gió thổi tới, phảng phất hương từ khóm hoa Satinh, len lỏi theo các rãnh trên mặt đất tới những nơi âm u nhất.
Đôi mắt Asin từ từ hé mở, cái nắng như lửa thiêu liền xoi vào làm cậu bừng tỉnh, thở hổn hển. Tột cùng vô tình vẫn còn y nguyên trong con tim cậu. Mắt mở ra nhưng không còn thấy rõ, cậu tuyệt vọng khóc. Bỗng một làn hơi lại phả đến, cậu liền ngẩng đầu về hướng gió bay, và cậu thẫn người: trong ánh mắt lờ mờ, cậu nhận ra khóm hoa màu hồng ở cuối rãnh. Sung sướng và hạnh phúc, cậu gom chút hơi tàn bò theo rãnh xói. Cậu bò, tiếp tục bò, tiếp tục bò cho đến khi… khóm hồng đang nằm ngay tít trên cao.
Thất vọng tràn trề, cậu vừa khóc vừa leo, nhưng cậu không thể lên một bước nào. Hai bàn tay cứ cấu vào bờ đất trong vô vọng. Bụi đất rơi đầy vào mặt, làm mắt cậu đã mờ càng không thấy gì .
Cậu lại rơi vào vô vọng.
Trời không có gió. Bỗng nhiên một làn hương từ trên cao chìm xuống phảng vào cậu. Mắt không thấy gì nhưng cậu cảm nhận rõ ràng sự vỗ về dịu ngọt của người mẹ. Cậu không cố mở mắt để nhìn cho rõ nữa mà thinh lặng cảm nhận tình yêu đang chảy vào con tim mình. Cậu hạnh phúc đến phát khóc, một nụ cười mãn nguyện kèm với cái lắc đầu trách móc cho sự quá ngờ nghệc của mình. Chẳng phải tình yêu đã dẫn cậu đi sao? Chẳng phải tình yêu đã mời gọi cậu từ lúc cậu ở ngoài đường, đã cho cậu sức lực để đứng dậy, thúc dục cậu đi tiếp, và vực cậu dậy từ hố sâu sao? Chỉ cần cậu bám víu vào tình yêu. Cậu đã đi tìm, thế là đủ để bây giờ cậu được nhận tình yêu.
Cậu bình tĩnh hít những hơi thật sâu, con tim cậu lại đong đầy. Sự vỗ về xua tan nỗi cô đơn, hi vọng xua tan thất vọng, hạnh phúc giết chết khổ đau. Và lý trí cậu giờ tỉnh táo điều khiển từng bước chân, từng cánh tay. Cậu leo lên, leo lên. Càng lên cao cậu càng hạnh phúc.
Cậu thả mình chìm trong khóm hoa Satinh và chìm ngập trong tình yêu của người mẹ.
Ngoài kia, tiếng vỗ tay reo hò vang dội. Người ta hoan hô mà không hề biết rằng tại sao họ thất bại: là do họ không hề đi tìm tình yêu!
Hết chương 1
KST Thái Viết Vương


Bài viết ngẫu nhiên

© 2017 Nhật Ký 247